Truyện tình yêu, Câu chuyện tình yêu
Em sẽ chờ anh về trong ngày đầy nắng |
“ Con đi đâu thế? Có hẹn với bạn hả con?”
“ Dạ, con sẽ về nhà sớm thôi, mẹ đừng lo nhé!”
“ Con đi cẩn thận đó. Nhớ mang cả áo mưa nhé con.”
“ Dạ, con nhớ rồi. Thôi con đi đây. Tạm biệt mẹ yêu!” Nói rồi nhỏ đi ra khỏi cửa mà không quên vẫy tay chào tạm biệt mẹ. Nhỏ là vậy, rất thích làm theo những gì mình nghĩ nhưng cũng rất kỉ luật. Nhỏ hay lên lịch cho một tuần làm việc của mình một cách cụ thể, rõ ràng đến từng chi tiết. Có lúc, mẹ bảo nhỏ giống “ bà cụ non”, nhỏ chỉ biết cười thừ ra rồi viết tiếp kế hoạch từng ngày vào mỗi thứ trong tuần. Mưa. Trời mưa như trút nước xuống cái thành phố huyên náo và những tiếng xe nghe ken két khắp mặt đường. Nhỏ loay hoay rồi chạy thật nhanh vào quán cà phê gần đó. Miên man. Đó là một cái tên nghe rất lạ và cũng tạo cho người ta cái cảm giác miên man y như cái tên của nó vậy. Nhỏ chọn một góc quán cạnh cửa sổ và bên trên treo một chậu hoa hoàng lan ngan ngác hương. Nhỏ đưa mắt ngắm màn mưa ngoài trời qua cái lớp kính tinh khiết, trong veo.
Ngoài đường, những chiếc xe lao đi thẳng tắp, mưa nghiêng nghiêng qua cành cây, kẻ lá làm ướt đẫm những quả mận đầu cành vừa nhú mình ra khỏi những bông hoa. Nhỏ lấy trong ba lô ra một quyển sách mà nhỏ đọc còn dang dở.
Nhỏ chợt nghĩ tới mình. Bấy lâu nay, nhỏ luôn ước ao có một tình yêu đẹp như là cổ tích vào cái thời ngày xửa, ngày xưa xa lắc, xa lơ ấy. Nhỏ cười vu vơ. Nhỏ không hay biết có một ánh mắt đang nhìn nhỏ từ lúc nhỏ vào quán. Nhỏ ngước mắt lên nhìn hắn rồi quay vào quyển sách tiếp tục. Nhưng thật lạ nhỏ chẳng đọc được gì nữa cả. “ Người gì mà kì lạ, tự nhiên nhìn người ta như thế không biết.”
Anh là sinh viên năm cuối, ngành y tại một trường đại học có tiếng. Anh có gương mặt thanh tú, sóng mũi cao vút, cặp mắt mang thêm một cặp kính cận dày cượm. Nhìn là rõ vẻ chăm học. Nhưng có học giỏi, có đẹp trai thì sao nào? Nhỏ chẳng thèm. Nhỏ nhìn lên đồng hồ thì đã quá 6 giờ. Nhỏ chợt nhớ là mình có hẹn cơm tối với mẹ.
“ Chị ơi, tính tiền đi ạ!”
“ Hóa đơn của cô đây!”
Nhỏ nhìn tờ hóa đơn rồi quay sang tìm bóp tiền trong chiếc ba lô để trên ghế. Sao thế này. Nhỏ quên ở nhà rồi. Thật là.
“ Cô ơi, sao vậy ạ?” Cô chủ quán hỏi.
“ Tôi…tôi…tôi có thể về nhà mang tiền đến sau được không ạ? Tôi bỏ quên tiền ở nhà rồi.” Nhỏ lúng túng trả lời.
“ Dạ, không được đâu cô ạ.”
“ Nhưng tôi….”
“ Cô tính tiền cô ấy vào phần của tôi giùm.” Anh nói. Nhỏ nhìn anh ngơ ngác “ Tự dưng ở đâu ra người tốt vậy?”
“ Sao chưa về? Hay là cô muốn ở lại đây uống thêm ly nữa?” Anh nói.
“ Tôi. Tôi không có.” Nhỏ nhìn anh và bước ra khỏi quán cùng anh.
“ Tôi cảm ơn anh.”
“ Không có gì. Xem như tôi vừa làm việc thiện.”
“ Tôi tên là Lê Vy, còn anh?”
“ Nguyên Khôi. Lần sau khi cô ra khỏi nhà nhớ mang theo tiền nhé!” Nói rồi, anh bước đi bỏ lại nhỏ phía sau lưng. Nhỏ đứng lặng, nhìn theo anh – Một người kì lạ.
Giờ học văn, nhỏ thích lắm mà lại ngay bài thơ “ Tôi yêu em” của Puskin. Nhỏ yêu bài thơ này như tình yêu của chàng trai dành cho người con gái anh yêu. Nhỏ chăm chú rồi ra vẻ thích thú. Cặp mắt của nhỏ mơ màng rồi tưởng tượ
ng mãi đến khi cô giáo bước ra lúc nào chẳng biết.
“ Lê Vy, Lê Vy!” Đám bạn gọi nhỏ.
“ À…có gì không?” Nhỏ giật mình.
“ Đang mơ anh nào phải không? Nói mau, nói đi, nếu không bọn này không bỏ qua đâu.”
“ Mình có anh nào đâu mà mơ với mộng.” Nhỏ nói rồi nhanh tay gấp tập sách bỏ vào ba lô.
“ Giấu hoài. Không anh nào sao cậu ngây người ra thế? Giấu kỉ vào nhé! Nếu bọn này mà biết được thì không để yên cho cậu đâu đó.”
Nhỏ cười rồi bước đi cùng đám bạn. Chợt nhỏ nghĩ tới người con trai hôm nhỏ gặp ở quán cà phê ấy. Người con trai mang vẻ mặt điềm nhiên, tỏ chút lạnh lùng ấy. Mà trông hắn cũng đẹp với lại tốt bụng vì đã trả tiền nước giùm nhỏ.
“ Thôi, bọn cậu đi chơi nhé! Tớ về nhà đây.” Nhỏ nói về nhà chứ có về đâu. Nhỏ là vậy. Hay đi ngao du, đi lang thang một mình qua từng con đường, đi dưới hàng cây. Lúc ấy, nhỏ thấy tâm hồn mình nhẹ tênh, nghe tiếng gió đi qua rất khẽ, nghe được âm thanh thật nhẹ của một chiếc lá rơi. Nhỏ tưởng tượng tiếng gió rì rào như lời thì thầm của những cặp tình nhân yêu nhau say đắm.
“ Sao Lê Vy không đi cùng bọn này cho vui? Giận chuyện lúc nảy hả Lê Vy?”
“ Không đâu, chỉ vì tớ hơi mệt. Tớ làm gì biết giận hờn ai chứ.”
“ Thật nhá! Cậu về nhà cho mao khỏe lại nhé, nhớ là đừng thức khuya nữa đó.”
“ Tớ cảm ơn các cậu. Thôi chào nhé!” Nói rồi, nhỏ bước đi. Chiều về, quang cảnh nơi đây rất đẹp. Nhỏ đi trên hàng cây trò hai bên đường. Nhỏ dang tay bắt lấy được một quả trò đang bay theo gió làm nhỏ thích thú vô ngần. Các bạn trong trường nhỏ bảo đây là con đường của tình yêu, những ai yêu nhau mà đi cùng nhau trên con đường này vào mùa hạ thì tình yêu của họ sẽ bền lâu và lãng mạn như phim Hàn vậy. Nhỏ đã 20 tuổi, đã là sinh viên năm hai, chuyên văn tại trường đại học ở trung tâm thành phố vậy mà cũng tin vào những điều này. Mà thật ra nhỏ tin chứ vì nhỏ thích lãng mạn, yêu tiểu thuyết. Ở cái tuổi hai mươi ấy chưa phải đã trưởng thành mà chẳng còn là trẻ con nữa. Ấy vậy mà, nhỏ chưa một lần trải qua hai chữ “ tình yêu”. Đám bạn hay trêu là
“ Lê Vy giống bà cụ non, khó tính kén chọn quá nên chẳng ai dám mơ tới.” Đành là vậy. Bà cụ non thì có làm sao đâu? Nhỏ chỉ muốn làm những gì nhỏ thích mà thôi. Từng cơn gió thổi rích vào người nhỏ, làm tóc nhỏ bay bay. Quả trò, lá trò rơi lã chã khắp cả con đường. Trên bầu trời, mây đen kéo đến từ khi nào nhỏ chẳng biết. Trời mưa. Từng giọt, từng giọt mưa bắt đầu rơi xuyên qua màn trời dày những hạt mưa là mưa. Nhỏ đi thật nhanh về phía trước. Miên man. Lại là quán cà phê nhỏ ghé đấy ư. Lúc này đây, nhỏ chẳng kịp suy nghĩ gì thêm nữa cả mà chỉ biết nhanh chân vào quán trú mưa tạm thời vậy. Nhỏ đứng dưới mái hiên của quán, bất chợt nhỏ chùn lại giây lát vì một người con trai rất quen. Là hắn – Nguyên Khôi. Anh nhìn nhỏ rồi quay sang mái tóc nhỏ.
“ Lê Vy có sở thích cài quả trò trên tóc khi nào vậy?”
“ Hả? Quả trò á? Ở đâu kìa?”
“ Đây này!” Anh gỡ quả trò trên tóc nhỏ cầm trong tay. Lần đầu tiên nhỏ thấy anh cười trông duyên và đẹp ghê.
“ Này, làm gì mà ngây người ra thế cô bé?”
“ Ơ, tên tôi là Lê Vy chứ không phải là cô bé.”
“ Ừ. Thì là Lê Vy.” Anh cười rồi quay ra màn mưa đang rơi tí tách ngoài trời. Nhỏ co ro, hai tay nhỏ ôm lấy người vì lạnh. Anh cởi áo khoác trên người ra đưa cho cô.
“ Tôi cảm ơn anh. Nhưng tôi không cần đâu.” Nhỏ xua tay và chiếc áo khoác trên tay anh.
“ Tóc cô ước hết rồi kìa. Lạnh mà nói là không sao. Bướng ghê.”
“ Nguyên Khôi mặc áo vào đi kẻo lạnh đó. Tôi không sao thật mà.” Thì ra là nhỏ đang lo cho anh.
“ Cô đang lo cho tôi à? Mà này cô có biết là cô nhỏ tuổi hơn tôi không?” Anh nhìn nhỏ.
“ Ờ thì biết.” Nhỏ ngượng ngịu trả lời.
“ Uhm.” Anh gật đầu.
Mưa rơi nặng hạt hơn lúc đầu. Bất chợt có âm thanh lớn vang cả đất trời. “ Rầm”. Nó quýnh quáng nép sát vào người anh run run. Anh hiểu ra. Thì ra nhỏ sợ sấm, anh nhìn nhỏ rồi nói:
“ Thật là con nít. Vậy mà tôi tưởng em không sợ trời, không sợ đất ấy chứ.”
“ Thì là em không sợ trời, không sợ đất. Nhưng em sợ sấm.”
Anh cười rồi đưa tay khoác áo cho nhỏ. Lần đầu tiên anh thấy tim mình đập sai một nhịp. Anh chẳng hiểu tại sao người con gái bên anh lúc này mỏng manh, yếu đuối tựa như đóa bồ công anh trong chiều gió có thể bay đi bất cứ lúc nào. Từ trong lòng mình, anh muốn bảo vệ cô, che chở cho cô biết nhường nào. Mưa ngừng hạt. Nhỏ rời khỏi bờ vai anh, gương mặt nhỏ ngượng ngùng và rất đổi biết ơn chiếc áo khoác của anh đã mang lại cảm giác bình yên và an toàn.
“ Em cảm ơn anh.”
“ Tại sao?”
“ Vì…vì…vì chiếc áo khoác.” Câu trả lời chỏng chơ, đầy vẻ ngốc nghếch.
Anh và nhỏ chào nhau khi những hạt mưa còn lưa thưa bay bay. Từ nơi quán đến lúc về nhà không lúc nào là nhỏ không nghĩ đến anh. Một người con trai làm trái tim nhỏ thấy bối rối và rồi suy nghĩ vu vơ.
Kể từ ngày ấy, anh và nhỏ thường xuyên nhắn tin, điện thoại cho nhau. Nhỏ thấy bồi hồi, xốn xang mỗi lần thấy màn hình điện thoại sáng và tên hiện lên với cái tên “ Anh”. Nó đơn giản y như tình yêu của nhỏ dành cho anh vậy. Cứ mỗi lần ở bên cạnh anh, đi cùng anh, nhỏ thấy mình hạnh phúc lắm. Nhỏ cứ ngỡ rằng mình đang ở trong giấc mơ mộng mị của tiểu thuyết vậy. Anh thường kể cho nhỏ nghe những câu chuyện từ cuộc sống rồi đến chuyện gia đình anh và đến những chuyện anh học ở trường. Lúc ấy, nhỏ thấy yêu anh nhiều hơn, niềm tin yêu trong nhỏ về anh lại đong đầy nhiều hơn. Và rồi có lúc nhỏ buồn vì những chuyện vu vơ, anh hay làm chú hề trêu chọc nhỏ mãi đến khi nào nhỏ cười mới thôi.
“ Anh nè, anh có biết con đường này mang tên gì không?”
“ À… con đường anh và em. Phải không em?”
“ Nghe cũng hay đấy. Nhưng sai rồi.”
“ Vậy tên gì hả em?”
“ Dạ, nó tên là Con đường tình yêu anh ạ.”
“ Tại sao nó có cái tên này hả em?”
“ Dạ, là vì em nghe chuyện kể rằng nếu hai người yêu nhau, cùng nắm tay nhau đi trên con đường này vào mùa thu thì tình yêu của họ sẽ đẹp và hạnh phúc bền lâu.”
“ Ngốc quá! Em lớn rồi mà còn tin vào chuyện này à?”
“ Em không tin. Nhưng em…”
“ Nhưng em muốn chứng minh là nó có thật phải không?” Anh cười rồi quay sang nhìn nhỏ, vuốt mấy sợi tóc bị gió làm rối. Và môi anh tìm môi nhỏ như một điều vốn vĩ bình thường với những cặp yêu nhau. Gió dường như ngừng thổi, lá dường như ngừng rơi, mây dùng dằng chẳng muốn trôi mà cứ ngập ngừng, lấp lửng.
“ Sao anh biết em nghĩ thế?” Nhỏ hỏi anh.
“ Vì anh yêu em, ngốc ạ.” Anh nắm lấy tay nhỏ đi thật chậm trên con đường mang tên tình yêu ấy, vào mùa thu ấy. Từng cơn gió thổi làm tóc nhỏ bồng bềnh trong chiều, từng chiếc lá vàng rơi khẽ bám vào tóc nhỏ. Cái nắng cuối chiều thật là thơ mộng, từng giọt nắng bám nhẹ trên cành cây trò ngơ ngác nhìn nhỏ và anh mà như chẳng muốn nhường cho màn đêm đến. Tình yêu ấy ngọt ngào qua những tháng của mùa thu , qua những tháng của mùa đông lạnh giá, qua những ngày của mùa xuân vô ngần là ấm áp. Đến những ngày gần cuối năm đại học, anh làm luận văn. Anh lao đầu vào việc học vất vả, có khi anh làm mãi mà quên nhắn tin và điện thoại cho nhỏ để nhỏ chờ đợi trong sự vô vọng. Nhỏ buồn suốt mấy ngày không ngủ. Nhỏ thầm trách anh sao mà quá đổi vô tâm. Nhỏ bắt đầu mang tâm trạng vào mỗi đêm khi ngủ. Nhỏ khóc. Nhỏ thấy nhớ anh vô cùng, nhớ anh da diết. Có khi, nhỏ nghĩ anh đã thay đổi, không yêu nhỏ nữa.
Nhưng lý trí bảo nhỏ rằng không được phép suy nghĩ như thế, không được biến anh trở thành xấu xa trong mắt nhỏ. Ngày bảo vệ luận văn của anh diễn ra thật thành công, hội đồng đánh giá rất cao cho đề tài anh chọn, nó mới và sáng tạo. Anh nhận được suất học bổng sang Singapore trong hai năm. Anh cầm tấm danh dự ấy trong tay mà chẳng mấy là vui vẻ vì anh đang nghĩ tới nhỏ. Anh nhớ người con gái anh yêu có cái tên là Lê Vy. Nếu anh đi, nhỏ sẽ rất buồn. Còn nếu anh không đi thì cha mẹ anh sẽ không vui. Anh thẫn thờ trong sự chúc mừng của mọi người xung quanh.
“ Lê Vy, em đang làm gì thế?”
“ Em đang nghe nhạc. Có gì không anh?”
“ Anh muốn gặp em, Lê Vy. Khoảng 6 giờ mình gặp nhau nhé em. Anh chờ em ở quán cà phê cũ – Nơi lần đầu mình thấy nhau.”
“ Dạ. Em sẽ đến, hẹn gặp anh sau!”
Nhỏ chùn lại đôi giây, không biết có chuyện gì mà nhỏ nghe giọng anh rất lạ. Vì dạo này, hai đứa ít gặp nhau. Nhỏ biết là anh lo cho việc học. Còn anh, anh không biết có nên nói cho Lê Vy biết không, anh không muốn làm cho nhỏ phải buồn nhưng anh không muốn giấu nhỏ một điều gì cả. Nhỏ đến. Nhỏ thấy anh hôm nay rất lạ, dường như anh ngồi đó rất lâu rồi thì phải. Trên bàn đặt một bó hoa hồng trắng, anh cầm lên và trao nó cho nhỏ. Đó là loài hoa mà nhỏ yêu nhất.
“ Anh đợi em có lâu không?”
“ Em ngồi xuống trước đi.” Anh cười. Nhưng trong đôi mắt anh dường như có tâm sự gì đó mà nhỏ chẳng hề biết. Anh không chờ nhỏ, anh đã chọn hai ly nước: một ly cà phê đen không đường là cho anh, một ly nước ép cam dành cho nhỏ. Không khí dường như im lặng, chỉ nghe bên tai ngân nga giai điệu của bài hát “ Biển nhớ” mà anh và nhỏ rất thích.
“ Anh nè, kết quả luận văn tốt nghiệp của anh thế nào?”
“ Anh báo cáo xong rồi.”
“ Em đoán là rất tốt phải không anh?”
“ Sao em đoán vậy?”
“ Vì em tin anh sẽ làm được.” Nhỏ cười, cô chủ quán đặt hai ly nước xuống bàn và quay đi thì cũng là lúc anh bắt đầu nói.
“ Lê Vy nè, em tin anh thật chứ?”
Nhỏ nhìn anh, nhỏ không hiểu tại sao anh lại hỏi như thế mặc dù anh biết rất rõ là nhỏ tin anh và yêu anh vô cùng.
“ Thật mà. Sao anh hỏi vậy? Có chuyện gì hả anh?”
Anh ngập ngừng nhìn nhỏ rồi quay xuống nhìn ly cà phê đen đặc đăng đắng trong tay.
“ Ừ, thì có. Anh vừa nhận được một suất học bổng sang Singapore du học trong hai năm.” Anh dừng lại khi bắt gặp ánh mắt nhỏ thoáng buồn.
“ Đó là chuyện vui mà anh. Em ủng hộ anh.”
“ Em nói thật chứ?” Ánh mắt anh nhìn nhỏ rõ vẻ dò xét.
“ Thật mà, khi nào anh đi?”
“ Khoảng tuần sau anh đi. Anh không muốn làm cha mẹ buồn Lê Vy ạ. Anh lại càng không muốn xa em.” Anh nghẹn ngào và nắm lấy bàn tay nhỏ siết chặt. Nhỏ cũng tránh ánh mắt anh vì nhỏ sợ khi nhìn vào ánh mắt ấy, nhỏ không đành lòng xa anh. Nhỏ sợ. Nhỏ sợ khoảng cách, nhỏ sợ thời gian làm con người ta thay đổi. Thế nhưng trong lòng nhỏ không muốn mình yếu đuối như vậy, nhỏ không muốn làm anh lo lắng, nhỏ lại càng không muốn anh làm phật lòng cha mẹ anh. Nhỏ cố gắng nở nụ cười trấn an anh.
“ Chỉ là hai năm thôi mà anh. Thời gian qua nhanh lắm. Em luôn bên cạnh anh dù là trong tâm hồn, dù là trong tư tưởng.”
“ Anh biết thời gian rồi cũng qua nhanh. Nhưng anh…anh… Thôi thì anh sẽ đi. Em ở nhà nhớ giữ gìn sức khỏe, cố gắng học nhe em!”
“ Em biết rồi, anh an tâm nhé! Em sẽ làm được mà.”
“ Ừ, anh tin em.”
Anh nhìn nhỏ mà trong lòng đầy ngỗn ngang, anh yêu nhỏ. Anh không muốn xa nhỏ tí nào cả. Anh sẽ lo khi không có anh bên cạnh, nhỏ sẽ buồn rồi chẳng lo gì tới sức khỏe của mình. Chậu hoàng lan vẫn nở ngác hương, đu đưa trong gió, bài hát “ Biển nhớ” vẫn ngân nga làm trong lòng nhỏ thấy xốn xang, bồi hồi và pha lẫn chút vương vấn trong giây phút này. Vì chắc là đây sẽ là buổi hẹn cuối cùng của nhỏ và anh, mấy ngày nữa thôi là anh đi sang Singapo
re rồi. Chắc là nhỏ sẽ nhớ anh lắm! Chắc là nhỏ sẽ rất cô đơn vào mỗi ngày cuối tuần. Chắc là nhỏ sẽ rất bối rối và rồi ngập ngừng khi một đứa bạn nào đó hỏi về anh. Chắc là nhỏ sẽ rất ngơ ngác khi một ai đó gọi tên Nguyên Khôi trên đường.
Anh cầm tay nó rời khỏi quán cà phê mang cái tên “Miên man” ấy rồi đi đến trên con đường mang tên tình yêu của anh và nhỏ. Hôm nay thật lạ, không gian dường như thênh thang hơn qua từng bước chân của nhỏ, hàng cây trò đứng lặng yên hai bên đường, từng chiếc lá vàng rơi rơi nhưng dường như chúng cũng dùng dằng, níu lấy cây mà cơ hồ chẳng được, gió hôm nay cũng nhẹ nhàng hơn chẳng mấy vội vàng để đẩy mây xa tít. Nhỏ muốn thời gian dừng lại để bên anh lâu hơn, để nhỏ không thấy cô đơn khi không còn anh bên cạnh. Nhiều lần nhỏ bảo là “ Ừ, thì hai năm.” Nhưng trong lòng nhỏ hai năm thốt ra khỏi miệng thì nhanh lắm nhưng phải trải qua từng giờ từng ngày của hai năm ấy thật sự là rất lâu. Anh vẫn nắm lấy tay nhỏ đi và đi thật chậm như thế mãi đến khi bóng nắng chiều tắt dần trên lưng ai đi đường. Anh tiễn nhỏ về nhà. Cái nắm tay, cái vẫy tay, cái ánh mắt chào nhau cũng luyến lưu, bịn
h rịnh chẳng muốn rời xa.
Một tuần sau, khi tiễn anh ra sân bay rồi nhỏ quay về nhà. Trên đường, không lúc nào là nhỏ không nghĩ đến anh. Nhỏ cố gắng ngăn dòng nước mắt của mình chỉ mong anh vững lòng và vui khi rời xa nhỏ.
“ Mẹ! Con đã về.”
“ Ừ, Lê Vy! Sáng nay, có người gửi cho con một hộp quà. Mẹ để nó trên bàn đó.” Nói rồi mẹ quay sang làm tiếp cơm sáng.
Nhỏ cầm hộp quà lên phòng. Nhỏ nhìn xung quanh và rồi từng ngón tay lần tìm nơi mở. Nhỏ lặng. Là quà anh gửi. Đó là một lá thư và một hộp nhỏ nhỏ, xinh xinh màu hồng có thắt nơ màu trắng rất đẹp.
Lê Vy!
Khi em nhận được lá thư này cũng là lúc anh đang bay trên con đường dài sang Singapore rồi em ạ! Anh yêu em lắm Lê Vy. Dù là mình xa nhau nhưng chỉ là một khoảng thời gian thôi em nhé rồi anh sẽ về lại bên em nhanh thôi. Anh sẽ không quên người con gái mang lại nụ cười trên môi anh, người luôn vì anh mà phải chịu tổn thương, người con gái sẵn sàng chờ anh dưới mưa dù là anh quên hẹn. Người con gái ấy không biết cười giả tạo trước anh, mà chỉ biết khóc chân thành khi bên anh. Anh thầm cảm ơn ông trời mà phải nói là định mệnh cho anh gặp em trong chiều hốm ấy để anh biết rằng ta sinh ra là để thuộc về nhau Lê Vy ạ. Anh sẽ học
và sẽ ước mơ về ngày chúng nình bên nhau và em cũng vậy nhé! Anh tin rằng tình yêu của mình sẽ vượt qua cái gọi là khoảng cách, cái gọi là lời nguyền của yêu xa.
Đợi anh nhé Lê Vy! Anh sẽ về bên em trong ngày gần nhất thôi. Anh sẽ tự tay mình đeo chiếc nhẫn ấy vào tay em.
Anh yêu em.
Giọt nước mắt nhỏ lúc này mới chịu rơi. Tay nhỏ cầm lá thư anh mà tay run run trong mắt nhỏ hình ảnh về anh thật tròn, thật đầy tận nơi đáy mắt. Nhỏ lấy tay mở tiếp hộp nhỏ nhỏ ấy. Thì ra đó là chiếc nhẫn. Anh tặng nhỏ ư ? Bây giờ thì nhỏ hiểu tình yêu anh dành cho nhỏ thế nào rồi. Vậy mà đôi lúc nhỏ trách anh vô tâm với nhỏ, để nhỏ chờ đợi anh. Nhỏ thật ngốc mà. Chợt nhỏ cười trong dòng lệ ấy. Nhỏ thấy mình thật sự rất hạnh phúc rồi còn gì. Vì bên nhỏ còn người mẹ yêu nhỏ nhất thế gian, bà luôn hy sinh và chăm sóc nhỏ từ bé khi cha nhỏ qua đời trong một tai nạn xe. Và nhỏ có anh, một tình yêu làm nhỏ thấy an toàn, bình yên khi nhỏ nghĩ về anh.
“ Lê Vy nè, khi nào em gặp chuyện khó khăn gì, chỉ cần em kêu tên anh – Hoàng Nguyên Khôi thì anh sẽ xuất hiện và bảo vệ cho em biết chưa?” Anh thường nói thế với nhỏ.
“ Lê Vy xuống ăn cơm thôi con!”
“ Mẹ!”
“ Lê Vy, tại sao con khóc? Có chuyện gì sao con?”
“ Mẹ! Con thấy hạnh phúc lắm mẹ ạ!”
Nhỏ ôm chầm lấy mẹ mặc cho mẹ không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Bà vuốt tóc cô như những ngày cô còn bé nũng nịu đòi bà kể chuyện mới chịu đi ngủ vậy. Bà cười, Lê Vy cũng cười. Ngoài vườn, tiếng chim sơn ca hót líu lo, hoa hồng hôm nay cũng khoe sắc lung linh hơn mọi khi, gió đưa hương dìu dịu ấy vào tận cửa sổ nơi phòng của nhỏ và mẹ đang ngồi.
“ Em sẽ chờ anh về trong ngày đầy nắng anh nhé, Nguyên Khôi!”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét