Có lẽ do cô được sinh ra và lớn lên trong một nền giáo dục chuẩn mực đến hà khắc của hai nhà giáo nên ngoài việc học và học thì Xuân không có khát vọng gì viễn vông. |
Có lẽ do cô được sinh ra và lớn lên trong một nền giáo dục chuẩn mực đến hà khắc của hai nhà giáo nên ngoài việc học và học thì Xuân không có khát vọng gì viễn vông. Mẹ cô từng nói: “Con có biết vì sao nghề nhà giáo lại cao quý không?. Vì đó là nghề trồng người. Bố mẹ dạy con cho thiên hạ sao lại không thể hoạch định tương lai cho con của mình. Bố mẹ chỉ có mình con, nhất định sẻ cho con một tương lai tốt nhất”. Ông bà ngoại cô làm nghề buôn tơ lụa nổi tiếng đất Hà Thành một thời, vốn liếng để lại cũng khá nhưng họ lại không muốn con gái mình nối nghiệp mà nhất quyết phải bắt học hành để trở thành giáo viên. Giờ ông bà ngoại không còn, bố mẹ cô cũng đã nghỉ hưu nhưng chỉ cần trông vào khoản tiền cho thuê cửa hàng của ngôi nhà lớn mặt phố hàng Bông cũng đủ cho 3 người sống đàng hoàng, sung túc. Từ nhỏ Xuân đã được rèn rũa trong một kỹ luật thép, chỉ cần tụt xuống vị trí thứ hai trong lớp thì ngay lập tức phải viết 100 lần bản kiểm điểm. Nghe bạn bè xì xầm Xuân thích bạn trai nào trong lớp thì bị bố giám sát đưa đón đi học khiến cô xấu hổ với bạn bè.
Đến khi con gái đỗ thủ khoa trường Ngoại thương thì bố mẹ cô mới thở phào nhẹ nhõm. Rồi đến lúc Xuân ra trường với tấm bằng xuất sắc và kiếm được một công việc tốt. Lúc đó, cô đã có ý kiếm bạn trai nhưng hễ mở miệng lại bị mẹ cô giáo huấn:”Chồng con lúc nào muốn chẳng được, tập trung cho sự nghiệp trước đi đã. Điều kiện của con tốt như thế quơ tay trái cũng được một tá”.Giống như người ta ăn kiêng phải nhịn thịt lâu ngày thành quen, Xuân không còn thấy nhu cầu kết giao bạn khác giới là cần thiết nữa. Đi làm vài năm lấy kinh nghiệm, cô xin được học bổng du học nước ngoài và không chút do dự xách hành lý ra phi trường. Xong thạc sĩ rồi tiến sĩ, cô về nước nhận được sự trọng dụng và ưu đãi đặc biệt, chẳng mấy chốc đã được ngồi vào vị trí giám đốc truyền thông một tập đoàn lớn. Đối diện với mình trước gương, cô nhận ra nhiều nếp nhăn đã in hằn trên trán và nốt chân chim đã đậm hơn nơi đuôi mắt.
Hãy giữ tình yêu mãi trong tim bạn! Cuộc sống không có tình yêu khác nào khu vườn không có ánh nắng. Biết rằng mình đang yêu và đang được yêu làm cho cuộc sống ý nghĩa, ấm áp và giàu có – điều mà ngoài tình yêu ra, không có gì có thể làm được. |
Ngoài niềm kiêu hãnh của bố mẹ thì cô thấy chẳng có gì là của riêng mình trong khi bạn bè đã chồng con đề huề. Có đứa còn đùa :”Để vài năm nữa tớ bảo con trai tớ đến hỏi cưới cậu”. Cô cũng từng thử hẹn hò vài lần nhưng toàn gặp những người có ý đồ xấu. Người có tiền thì chỉ “thử gái già một lầ cho biết”, người kém tuổi thì toan tính lợi dụng để “một bước lên mây”. Nhiều lần cô than thở với bạn bè :”kiếm một người lên giường cùng thì không khó nhưng để tìm một người thực lòng với mình sao như hỏi đường trên trời vậy. Mình không đời hỏi cao xa chỉ cần người đó hơn mình cái đầu là đủ”.
Dựa vào người khác không phải là xấu nhưng có lẽ yêu cầu đối phương “hơn mình cái đầu” của Xuân quả là rất khó. Mãi đến khi lái xe của cô buột miệng thốt ra Xuân mới giật mình :”Cô xinh đẹp như thế lại giỏi giang lấy đâu ra người hơn cô cái đầu. Cô luôn ngẩng đầu quá cao làm sao nhìn rõ được đối phương, thử nhìn ngang hoặc cúi thấp một chút sẻ thấy nhiều điều thú vị. Những người đàn ông chín chắn, có sự nghiệp ở tuổi đó họ đều có gia đình ổn định không ai dại gì vứt bỏ, có chăng họ chỉ cơi nới cho cuộc sống bớt nhạt nhẽo. Còn những người kém cô về học thức và tền bạc đều bị cô chê là cù lần,cù lèo rồi có ý lợ dụng. Cứ như thế cô có tìm cả đời cũng không thấy. Nếu cứ mãi than thở như vậy thì hạnh phúc sẻ biến mất đấy”.
Bạc Cẩm Thi - Anh chàng lái xe người dân tộc Thái nầy chưa bao giờ khiến Xuân chú ý ngoài cía lí lịch xuất thân giờ mới bất chợt nhận ra. Anh được người quen giới thiệu vào làm bảo vệ rồi đi học lái xe. Nhờ sự thật thà, chất phác lại cần mẫn, siêng năng nên được làm lái xe cho “sếp”. Xuân lật lại trong trí nhớ thì ra anh là người luôn quan tâm tới “sếp” từ những việc nhỏ nhặt nhất. Trong xe không có hoa hồng lãng mạn cũng không có nước hoa đắt tiền nhưng lúc nào cũng có đồ ăn vặt vì Xuân bị huyết áp thấp nên chỉ đói một chút là xỉu ngay, có thuốc giảm đau vì cứ “đến tháng” là bụng cô lại quặn thắt, thỉnh thoảng lại thêm cốc nước mía mỗi khi tổ chức xong sự kiện...
Món mì anh nấu thật khó nuốt nhưng cũng lạ là cô lại cảm nhận được trong đó có vị của hạnh phúc. |
Yên Chi
╔════════ ೋღ♥ღღೋ ════════╗
góc tình yêu chúc mọi người một ngày vui vẻ nhé.
╚════════ ೋღ♥ღღೋ ════════╝
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét