Thứ Hai, 22 tháng 9, 2014

MẸ ƠI CON ĐÃ HIỂU





Có nhiều lúc con mải mê công việc
Mà quên đi vầng trán kia của mẹ
Quên nụ cười… giờ đã có những nếp nhăn
Đã có lúc con thật vô tâm
Quên tóc mẹ ngả màu theo năm tháng.

Đã có lúc con quên bàn tay mẹ
Không còn mịn màng, trắng trẻo như xưa
Đã có lúc con chẳng đáng yêu
Coi yêu thương mẹ dành cho con là điều tất yếu

Đã có lúc con giận hờn trách mẹ
Khi mải chơi chẳng chịu học hành
Mẹ mắng mỏ còn làm mình giận dỗi
Để mẹ thêm hao mòn… sương, nắng với thời gian

Con đã từng nghĩ đó là điều hiển nhiên
Nuôi con lớn lo miếng cơm, manh áo
Hiển nhân mẹ dắt con đi qua giông bão
Hiển nhiên là chỗ dựa cuộc đời khi con thấy chơi vơi…

Con đâu biết khi hình hài con sống trong lòng mẹ
Chín tháng mười ngày mẹ chờ đợi bao nhiêu?
Con đâu biết trong cuộc đời của mẹ
Đã mang trong mình thêm một tình yêu nữa
Đó – chính là con bé bỏng được chào đời
Bao yêu thương mẹ dành cho con cả

Tóc mẹ ngả màu vì nuôi con khôn lớn
Tay mẹ chai sần
Vì cả cuộc đời mẹ tất tả với gánh hàng rong
Mẹ ơi!
Đã là đàn bà, ai cũng muốn mình trẻ mãi
Mẹ nguyện đánh đổi đời mình để nuôi lấy trưởng thành cho con

Con đã hiểu
Chẳng có điều hiển nhiên nào sống giữa tình mẹ con mình cả
Đó là tình yêu thương vô bờ của mẹ
Hy sinh đời mình cho những đứa con thơ
Những nếp nhăn khóe mắt, môi cười
Những giọt nước mắt mặn mòi chát đắng
Cả bờ vai gầy suốt một đời lam lũ
Chăm cho con nên vóc, nên hình
Mẹ cam tâm chấp nhận tất cả
Lùi quên tuổi thanh xuân đời mình… dâng hiến cho các con

Mẹ ơi !…
Giờ thì con đã hiểu
Những buổi chiều chập choạng hoàng hôn
Mẹ buông tiếng thở dài thườn thượt
Đó là lúc
Mẹ lặng lẽ đợi con trở về…
09/8/2014 – LC

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét