Cứ thế em tạo cho mình một khoảng cách, một vách ngăn vô hình với thế giới xung quanh em |
Trong khoảnh khắc ấy em biết mình đã có tình cảm đặc biệt với anh dù không biết gọi tên là gì. Anh là người đầu tiên và duy nhất tìm thấy con người thật của em chứ không phải lớp mặt nạ của em.
– Em có tin vào định mệnh không?
Đó là câu hỏi đầu tiên anh làm quen với em … vào một ngày gọi là “định mệnh”….Ngày ấy…
Em, một cô bé trầm lặng như những nốt trầm trong những bản nhạc buồn mà ít ai để ý đến. Có lẽ vì sinh ra thuộc cung Bảo Bình nên em sở hữu những tính cách mà có thể gọi là khác người. Buồn, vui bất chợt. Em có thể ngụy trang cho mình vô vàn chiếc mặt nạ để giấu kín sự yếu đuối trong em, có lẽ vì vậy mà em luôn cô độc, lang thang kiếm tìm một thứ gì đó mà chính em cũng không rõ. Người ta bảo e lập dị, em khó hiểu, em không hòa đồng …em mặc kệ vì ngay chính em cũng không hiểu em nữa mà. Cứ thế em tạo cho mình một khoảng cách, một vách ngăn vô hình với thế giới xung quanh em. Vẫn là em, là một cô bé 18 tuổi- cái tuổi mơ mộng hồn nhiên nhưng sao nhìn em chỉ thấy lạnh băng, u buồn như chiếc lá cuối cùng của mùa đông còn sót lại trên cây.
Ngày anh đến…
Đó là một ngày cuối năm…. Tiết trời lạnh cắt da cắt thịt nhưng cũng không chi phối được cái không khí ấm áp của sự đoàn viên, của một cái Tết sum vầy. Cuối năm là dịp để những người con xa quê tìm về đất mẹ cùng nhau đón Tết trong yêu thương, cùng kể nhau nghe những câu chuyện buồn vui và cùng cho nhau những cái ôm siết chặt… để biết rằng quê hương là chùm khế ngọt, là bến đỗ bình yên của những trái tim tan vỡ… là nơi để ta quay về, là nơi luôn đón chờ ta…. Và anh là một trong những người đó, anh mang theo con tim nồng ấm và cả nỗi nhớ quê da diết hằng sâu trong đôi mắt biết nói…. Có lẽ vì thế mà em đã bị cuốn hút ngay lần gặp đầu tiên.
Ngày ta gặp nhau…
Là một buối chiều khi mặt trời giấu mặt sau lưng núi. Em đứng khoanh tay hướng mặt về phía ngôi nhà thờ cổ kính nằm trong góc nhỏ của con phố mà em tự đặt tên là phố Hoài Niệm. Gió chiều nhẹ nhè làm mái tóc em khẽ bay, ánh nắng nhạt nhòa nhuốm màu buồn bã lên gương mặt vô cảm của em. Em đứng đó lặng lẽ đuổi theo những suy nghĩ xa xăm, vô định… Đó là chiều thứ bảy nên người đi lễ khá đông, em chọn cho mình một chỗ đứng khá kín đáo nhưng đủ để bao quát toàn bộ khung cảnh nhà thờ, yên bình, thiêng liêng. Em đã khá quen với tiếng nói cười xung quanh nên cũng chẳng để tâm người ta nói gì. Em cứ đứng đó và đuổi
theo những ý nghĩ miên man… Dường như có âm thanh gì đó rất lạ, rất gần đang hướng đến em, từ phía sau… Lần này nghe đủ rõ để em nhận ra có người đang nói chuyện với mình:
Em có tin vào định mệnh không?
Gì chứ, có người phát hiện ra mình trong chỗ ẩn nấp mình đã đứng mấy chục lần mà không ai biết sao? Lại còn hỏi mình định mệnh nữa sao? Định mệnh là gì? Em cố lục lọi trong vốn từ ít ỏi không được xếp gọn gàng của mình. Phải chăng nó là một điều gì đó được định sẵn, là một điều được tiên đoán, là một khúc quanh trong cuộc đời mỗi người. Em lúng túng, mặt đỏ bừng, lần đầu tiên trong đời em để lộ cảm xúc thật của mình. Trông em lúc đó vụng về, rối rắm. Em quay người lại… Ôi, đôi mắt của anh như chạm thẳng vào trái tim non nớt được chắp vá nhiều chỗ của em. Anh như một thiên thần trong buổi hoàng hôn đó, ấm áp và nồng nàn. Anh mặc chiếc sơ mi màu sẫm với những đường kẻ sọc ngang, quần jean đóng thùng, ba lô cùng tông màu với áo trông anh như chàng thư sinh vừa bước ra từ một bộ phim Hàn nào đó. Ấn tượng nhất vẫn là đôi mắt như thiên thần ẩn sau cặp kính trong suốt. Có phải em đang mơ chăng? Anh khẽ cười như đọc được vẻ bối rối trên khuôn mặt ửng đỏ của em:
Có thể em không tin nhưng có người đã nói với anh rằng sẽ không ai có thể làm anh rung động.
Lần thứ hai trong ngày em không giấu nổi sự ngạc nhiên về một người đặc biệt và quá kì lạ đến vậy. Người tặng em hai câu nói mà dường như em không có câu trả lời. Tiếng chuông nhà thờ rung dài 1 hồi lâu thông báo đến giờ hành lễ. Anh mỉm cười như thay lời chào rồi hòa vào dòng người vào thánh đường. Đến khi bóng anh khuất xa dần em vẫn còn đứng đó không biết chuyện gì đang xảy ra. Mặc kệ, em chậc lưỡi: “ Kệ đi, quan tâm làm gì cho mệt óc!”. Em nhắm mắt khẩn nguyện những điều tốt đẹp sẽ đến trong năm mới mặc dù chẳng phải là con chiên của Chúa .
Những ngày cuối năm bận rộn với công việc chuẩn bị đồ đạc, dọn dẹp nhà cửa em dường như không nhớ hay thắc mắc về anh nữa. Cho đến một ngày…
Ngày tái ngộ…
Lại là chiều thứ bảy nhưng là thứ bảy đầu năm. Em diện bộ váy trắng vừa đủ ôm sát người. Sờ hữu một chiều cao vừa đủ 1m62 với 45kg trông em cũng khá chuẩn và khách quan mà nói thì cũng khá xinh. Em lần
theo đường cũ tìm đến nhà thờ. Hôm nay em đi khá sớm nên nhà thờ vẫn chưa có ai. Mặt trời còn cố níu giữ những khoảnh khắc ngắn ngủi ngắm nhìn vạn vật trước khi về nhà,nắng hồng hơi sẫm màu phả lên mặt em nhìn tươi vui hơn mọi ngày. Em nở một nụ cười bâng quơ, chính em cũng không hiểu sao mình lại cười- việc mà ít khi em làm được. Cră..ă.c.. một thứ ánh sáng với tốc độ khá nhanh vụt qua gương mặt quá bất ngờ của em. Hướng mắt về phía ấy.. là anh. Cầm máy ảnh trên tay, anh để lộ nụ cười mãn nguyện như người vừa chinh phục được một thứ gì đó. Lần thứ ba em rơi vào trạng thái dừng,tưởng chừng như 1con robot hết pin cứ đứng nhìn anh chăm chăm. Vẫn sơ mi, quần jean nhưng được thay bằng màu áo xanh tươi hơn. Anh bước đến khoe thành tích của mình:
Nhìn nè cô bé, em cười trông xinh lắm. Cất gương mặt lạnh lùng của năm cũ đi nhé!
Lần này thì em không thể mặc kệ được nữa rồi. Cố giấu sự ngỡ ngàng em lấy lại vẻ lạnh lùng, dửng dưng đáp trả:
Anh là ai sao lại theo dõi lại còn chụp lén tôi thế hả?
Nè, ai theo dõi chụp lén bé hả. Tại bé biết anh hay chụp hình ở đây nên cố tình tạo dáng còn gì. Hihi
Ơ..
Sao lại có người vô lí thế nhỉ? Nhìn cũng đâu đến nỗi nào đâu vậy mà nói chuyện không biết lí lẽ gì cả.
Nè, đang nghĩ xấu gì anh thế hả? Mai anh sẽ rửa hình cho em. Giờ này ngày mai gặp nhau chỗ này nhé!
Ơ hay cái anh này..
Lại một lần nữa anh biến em thành con ngốc đứng ngơ ngẩn chẳng hiểu mình đang đi lạc đến nơi nào mà kì lạ đến vậy. Không giấu nổi vẻ bực tức, khó chịu trong lòng “ Người gì mà kì cục, vô duyên đến thế nhỉ. Tại sao anh ta cứ thích làm phiền mình đến thế không biết?” Nhưng sao hình ảnh của anh cùng nụ cười dịu nhẹ như cái nắng cuối ngày ấy cứ quanh quẩn trong đầu mình thế này. Hay là.. Ô không, không lẽ nào mình lại thích anh ta rồi sao Vy? Không đâu, chắc tại mình hiếu kì quá thôi.
Em vội vã rời nhà thờ dù chuông chưa ngân, và cũng quên cầu nguyện như mọi lần. Trên đường về hình ảnh của anh cứ bám riết tâm trí của em, và nó cứ theo em mãi cho đến giờ hẹn ngày hôm sau như anh đã nói. Mặc dù lí trí không cho em đi nhưng đôi chân cứ bước theo sự điều khiển của con tim. Em đến nơi hẹn trong chiếc váy màu cà rốt dài phủ chân, tim đập không theo một nhịp ổn định nào cả.
Cô bé đúng hẹn nhỉ? Hình của em như đã hứa. Nếu đẹp trả công cho anh đấy nhé!
Ai thế kia,có phải cô gái xinh xắn cười tươi như hoa ấy là mình không? Là mình đó sao? Là mầy thật sao Vy?
Anh ..anh là ai? Sao lại..
Sao lại phát hiện ra e? sao chụp hình e lại là lúc em đang cười chứ gì?
….
Vâỵ là anh đã bắt được em rồi nhé. Em không trốn mãi được đâu cô bé bí ẩn à!hihi
Anh cười.. trong giây phút ấy em tưởng chừng mình đang rơi vào một bể mật ngọt đến mức nó làm em mất cả vị giác. Nó làm tim em xao xuyến, tan chảy khối lớp sương dày lạnh giá. Cảm giác dịu dàng, lâng lâng trong miền hạnh phúc lạ lẫm.
Em có thể biết anh là ai không ạ?
Hihi tò mò về anh rồi hả? Anh là hoàng tử được giao nhiệm vụ đến mang em về thiên đường hạnh phúc đây. Hihi. Đùa với em chứ anh là Huy, anh đang làm nhà báo tự do em à. Nhà anh ở gần đây nên mới nhận ra một cô bé đặc biệt như em ở đây chứ không thì dễ gì bắt được cô bé thích ẩn nấp như em.
Trong khoảnh khắc ấy em biết mình đã có tình cảm đặc biệt với anh dù không biết gọi tên là gì. Anh là người đầu tiên và duy nhất tìm thấy con người thật của em chứ không phải lớp mặt nạ của em.
Em là Tuyết Vy.
Ồ cái tên cũng lạnh giống chủ nó ghê nhỉ? Thế nào, em đã có câu trả lời cho câu hỏi của anh chưa?
Ơ…
Em lúng túng..chưa hiểu ý anh thì anh đã hỏi tiếp:
Định mệnh ấy? Em có tin vào những sự sắp đặt trước không?
Ý anh là..cũng giống như việc anh em mình gặp nhau ạ?
Chà chà em hiểu bài nhanh đó nhỉ? Chắc là em học tốt lắm đúng không?
Em cười, tươi tắn và có phần láu lỉnh:
Công nhận anh đoán đúng ghê à. Em được người khác khen là thông minh trời phú à.hihi
Em khen anh hay tự khen mình đây?
Cả hai cùng cười. Cứ thế câu chuyện giữa hai người xa lạ bỗng trở nên thân thiết, gắn bó một cách lạ kì dài vô tận,tưởng chừng không hồi kết. Cả hai đều thích biển, nhất là biển đêm. Người ta thường nói biển đêm buồn nhưng đối với cả hai đó là lúc biển chính là biển, mênh mông, bí ẩn, huyền ảo, trầm tư nhưng quyến rũ đến kì lạ. Những lần gặp sau đó em vẫn diện những bộ váy với gam màu nhẹ, nữ tính. Còn anh vẫn thư sinh và lãng tử như thế. Số ảnh anh chụp cho em chỉ thiếu một tấm là đủ bộ album. Em ngồi đếm từng tấm và nhớ đến mỗi kỉ niệm gắn với những nơi mình từng qua được
thu nhỏ trong tấm ảnh xinh xinh mà em là người mẫu chính. Đây là bức em đang đưa tay lau nhẹ vệt cà phê dính trên môi bị anh chộp được. Còn đây là tấm chụp em ngửa mặt lên trời để đón lấy những hạt mưa phùn đầu năm, trên tay cầm chiếc ô trong suốt. Bức này là khuôn mặt bí xị của em đang giận anh vì muốn làm em vui mà tự tay vào bếp để bị đứt tay.. Em ngồi ngắm chúng mà hạnh phúc đến phát khóc. Một cảm giác lo sợ tràn ngập khi em nhìn vị trí cuối cùng còn thiếu một bức. Hoang mang, em đang sợ một điều gì đó vô hình. Nỗi sợ vô hình nhưng cứ hiện hữu trong tâm hồn mỏng manh đang ngập tràn hạnh phúc và sợ hãi hạnh phúc ấy sẽ biến mất như một giấc mơ. Trong vô thức em chợt nhớ đến câu nói thứ hai của anh trong lần đầu mình gặp nhau:” Có thể em không tin nhưng có người đã nói với anh rằng sẽ không ai có thể làm anh rung động”. Em giật mình như vừa bước ra một giấc mộng thật khủng khiếp. Em cố trấn tĩnh mình và nhắn tin cho anh” Ngày mai mình gặp nhau vào buổi sáng được không? Em không muốn mình gặp lúc chiều muộn nữa. Ngày mai mình đón bình minh nhé!”
Im lặng… 15ph trôi qua, em tự nhủ sẽ không sao đâu, chắc anh đang bận việc đó thôi. 30ph.. rồi 1h..2h.. e bắt đầu lo lắng. Không cầm lòng được nữa em gọi anh nhưng chỉ nghe tiếng tút..tút… kéo dài vô vọng.Trời tối đen lại mưa em không sao chạy đến nhà anh được. Em khóc, lo sợ tột độ. Cắn chặt răng mường tượng những điều tồi tệ sắp xảy đến. Ngoài trời mưa rơi mỗi lúc nặng hạt hơn, gió cũng thi nhau rít mạnh..
Ngày anh xa em….
00h00…Em ah, anh xin lỗi để em đợi tin nhắn của anh. Trời mưa to quá, em nhớ giữ ấm nha. Ngày mai anh sẽ đến đón em sớm. Ngủ ngon cô bé bí ẩn.
Cảm giác lo sợ mỗi lúc càng lớn hơn khi em đọc xong tin nhắn của anh. Em lo sợ, nấc lên từng tiếng rồi ngủ thiếp đi.
06h00… Anh mặc áo sơ mi sẫm màu như lần đầu mình gặp, còn em không biết vì lí do gì cũng khoác lên người chiếc áo voan trắng, váy lửng chấm đen, tóc cột cao y như hôm em nhìn anh lần đầu. Một cảm giác gì đó khiến em rùng mình, đôi chân không muốn cất bước mặc dù anh nở nụ cười như nắng mai chào em bằng chất giọng trầm ấm nhưng hôm nay có chút trầm tư, thoáng buồn đằng sau nụ cười ấy:
Nhanh lại đây với anh nào cô bé, tối qua em không ngủ được hay sao hốc hác thế
kia?
Em … em…
Lên xe đi, anh đưa em đi ngắm bình minh..
Dạ…
Em nép mình sau lưng anh, người em khẽ run theo những tia nắng sáng mai. Linh cảm bảo em đang có điều gì đó không hay sắp sửa xảy ra.. Buổi sáng mùa xuân nắng vàng tươi tô thắm đất trời, căng tràn sức sống. Phía trước em là tấm lưng rộng của anh, anh vẫn đó nhưng sao em có cảm giác như anh xa lắm..
Đến nơi rồi đó em,xuống xe nào. Hình như mình bỏ lỡ khoảnh khắc mặt trời mọc rồi. Đừng giận anh nha.
Dạ không sao đâu ạ. Lần sau mình đi là được mà.
Lần sau à.. xin lỗi em nhưng có lẽ không còn lần nào để anh bên em nữa cô bé à.
Nước mắt em lăn dài trên gò má xương xương hao gầy.. Em chết lặng. Em không nhảy dựng lên vì ngạc nhiên mà chỉ nghẹn thắt đau tê tái.. Em bập bẹ không thành lời:
Anh … anh.. nói gì thế ạ? Em không hiểu.
Anh ôm chầm lấy em, nước mắt anh rơi ướt cả vai em:
Anh xin lỗi.. nói những điều này sẽ khiến em bị sock. Nhưng anh không còn cách nào khác.
Anh siết chặt lấy em, thì thào những điều vào tai em như trong cơn mộng mị:
Anh biết là mình đã quá tham lam và cố chấp khi không tin vào định mệnh. Bây giờ thì anh phải trả một cái giá quá đắt. Anh đã sai lầm khi cố tìm cách gần em, tìm cách chạm vào trái tim băng giá của em. Anh thừa nhận mình là kẻ ích kỉ khi làm em rung động dù biết số phận đã định trước mình không thể bên nhau.
Em lặng đi vì đau đớn,khóa mình trong hư ảo:
1h nữa anh sẽ đi. Anh không phải sinh ra là người bình thường, anh là người được chọn để lo công việc nhà thờ. Em hãy hiểu cho anh và hãy nhớ đến anh như một giấc mơ. Hãy sống yêu thương và giữ mãi nụ cười như trong tấm ảnh đó nhé.
Buông.. rơi… anh biến mất như một giấc mơ.
Em đã đau khổ, vật vã cố gắng ru mình trong những giấc mơ để mong được gặp anh dù chỉ một lần |
Ngày kết…
Em đã đau khổ, vật vã cố gắng ru mình trong những giấc mơ để mong được gặp anh dù chỉ một lần. Để mong mình có được một bức ảnh chụp chung với nhau để hoàn tất cuốn album đầy ắp kỉ niệm của 2 đứa. Nhưng càng tìm thì hình ảnh anh càng nhạt nhòa, mờ dần theo những giấc mơ những kí ức về anh.
Thời gian dần trôi em đã dần tin vào định mệnh, em đã có thể tin vào những giấc mơ có thật. Em không còn lạnh lùng như trước, em cười nhiều hơn và đã có thể để những giấc mơ về anh ngủ yên trong kí ức của em. Em tìm về ngôi nhà thờ năm xưa, bấm máy và tự chụp mình với nụ cười tươi thay lời cảm ơn giấc mơ ngọt ngào của anh đã đổi thay em..
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét