Hạnh phúc giãn dị như cánh diều no gió |
ೋღ♥ღღೋღ♥ღღ
Hôm qua, lúc 8h 27’. Điện thoại của Ngọc Minh vang lên nghe rõ giong của Ngân:
-Đi đánh ghen không cái con nhỏ nầy ?
Ngọc Minh đang ngồi với đoàn khách đến từ Hà Nội, ngày mai ngoài đảo có cuộc ội thảo bàn về cách phát triển nguồn khách du lịch đến từ Nga. Thật ra thì buổi họp quá căng thẳng, mặc dù chiếc máy lạnh đã hạ xuống 45 độ. Mà khi bàn chuyện công việc thì chuyện tình yêu nhẹ như là sương khói. Ngọc Minh ra ngoài, vào nhà vệ sinh nghe điện thoại:
- Chuyện gì là chuyện gì ?
-Tao thấy thằng cha Nhân của mầy đang ngồi ăn với con bé hotgirl Mỹ Mỹ ở khách sạn Sheraton. Cha chả ,hai người còn ôm vai bá cổ và đút cho nhau ăn, tình ơi là tình.
- Ừ, tao đang họp, mày đi đánh ghen dùm tao đi.
Đang trong giờ họp, bao nhiêu chuyện phải bàn. Thời giờ đâu để đau đớn cho một cuộc tình chỉ để làm chiếc bình phong, để mọi người nhìn vào cảm thấy là cả hai đều không lẻ loi. Nhưng khi công việc đã hoàn thành, buổi tối lên ca nô về đất liền, ngắm nhìn những ánh đèn chập chờn trên biển của những con thuyền đang ra khơi, nhìn thành phố chói lóa như đang tỏa ánh hào quang Ngọc Minh bổng cảm thấy một nỗi buồn khó tả. Nỗi buồn ấy giống như đang đi trên một sợi dây, phía dưới là vực sâu “sao hôm nay em không đi dự sinh nhật của anh ?”.Ngọc Minh bổng giật mình: “Chết, em quên”. Bên kia là tiếng máy đã tắt.
Ngọc Minh là giám đốc điều hành, bao nhiêu là công việc bủa vây. Vừa thúc dậy là chiếc điện thoại réo giục liên hồi như thể nếu Ngọc Minh không kịp nghe thì bên kia thế nào cũng nổi giận, vì thế Ngọc Minh không có nhiều thời gian để tham gia những cuộc hẹn hò Nhân là cuộc tình buồn bã của Ngọc Minh. Anh quen Ngọc Minh trên mạng, họ cùng reo vui khi nhìn thấy nút đèn xanh hiện ra, rồi vu vơ trò chuyện giữa đêm khuya tĩnh lặng. Dẫu là một giám đốc điều hành nhưng Ngọc Minh cũng thèm một giây phút nào đó được vai kề vai, ôm ấp trong quán cà phê mờ mờ ánh sáng với tiếng nhạc dịu dàng để quên đi những mệt nhoài của cuộc sống. Vậy là không cần lựa chọn, không cần hỏi trái tim mình đã nghiêng về bên ấy chưa ? Ngọc Minh tự trả lời:”OK”.
Ngọc Minh cũng không hiểu tại sao mình lại không ghen tuông với Nhân mỗi khi cô bận rộn, anh sẳn sàng hẹn hò với người khác ? |
Ngọc Minh cũng không hiểu tại sao mình lại không ghen tuông với Nhân mỗi khi cô bận rộn, anh sẳn sàng hẹn hò với người khác ? Chuyện Nhân tán tỉnh mấy cô bé hotgirl đã quá quen thuộc với Ngọc Minh. Những cô bé tuổi 18, 19, đang đi học, có chút nhan sắc, chân dài một tí, lanh lẹ, đã chọn công việc nhẹ nhàng thời thượng, có thu nhập cao hơn là đi phụ việc ở các quán cà phê hay nhà hàng mà giờ đây rất thịnh là nghề PR. Nhân lại là giám đốc của một công ty tổ chúc sự kiện, việc tuyển chọn PR cho các sự kiện của anh là chuyện rất bình thường. Và các cô bé ấy cần anh.
Ngọc Minh không đi đánh ghen và cũng chẳng có thì giờ để đi đánh ghen. Hôm đó, từ đảo về đã 12 giờ đêm. Con tàu đưa Ngọc Minh vào bờ với tiếng máy nổ đều đều giống như một bản nhạc buồn. Ngọc Minh gọi điện cho Nhân, bên kia máy reo nhưng không có người nhấc máy. Ngọc Minh bỗng muốn rũ bỏ một cuộc tình trống rỗng, nhắn tin qua điện thoại: “Hai đứa mình chia tay từ hôm nay, anh nhé”. Nhân trả lời rất nhanh: “OK”. Một cuộc tình lạ lùng kết thúc như thế đó.
Để rồi sau nhiều tháng, chỉ một mình với công việc, một mình với hòn đảo khi mưa, khi nắng, Ngọc Minh lại gặp một người.
-Em còn nhớ anh không ? -Người đàn ông đó hỏi Ngọc Minh như vậy.
Anh ta đang đứng trên bờ cát của hòn đảo. Anh ta chuẩn bị bơi. Còn Ngọc Minh thì đang thơ thẩn dọc theo vạt hoa cúc mặt trời vàng rực.
-Trời ơi, anh Miên, anh làm gì ở đây ?
-Anh đi nghĩ mát với mấy đứa bạn.
-Ở đây ư?
-Ừ, ở đây, còn em?
Ngọc Minh đưa hai ngón tay lên môi: “Bí mật”.
Hôm chuẩn bị ở Thụy Sỷ về, Ngọc Minh gặp Miên. Chính xác là hai người gặp nhau ở sân bay. Hai người cùng quê nên khi gặp nhau ở xứ người dường như dễ gần gũi hơn. Nhớ lại giây phút đó, họ mừng vui khôn xiết. Ngọc Minh nói: Em vừa mới tốt nghiệp, về nước nghĩ ít tháng, rồi tính sau. Miên thì khác, anh đi du lịch thăm thân nhân thôi. Anh cũng có một công ty nhỏ ở TP HCM nhưng công ty nhỏ, chỉ có 10 nhân viên, công việc của anh hằng ngày là đi nhậu. Ngọc Minh cười khan:
-Vậy anh nhớ mời em đi nhậu nghen. Cũng từ Miên mà Ngọc Minh quyết định chọn Nha Trang để làm việc, mặc dù quê ở tận Vinh. Miên ngọt ngào : Nha Trang là thành phố phát triển du lịch. Em có rất nhiều lợi thế để một đơn vị du lịch chọn làm việc.
Thật ra, với Ngọc Minh thì Nha Trang là một thành phố lạ, Ngọc Minh chỉ mới biết thành phố nầy qua hình ảnh và các chương trình trên tivi. Thế là mày mò trên mạng, Ngọc Minh nộp đơn và có việc làm. Từ ngày gặp nhau ở sân bay của Thụy Sỷ, hai người không còn liên lạc với nhau.
Thật ra thì Ngọc Minh cũng đôi lần nhớ đến Miên bởi vì gợi ý của anh mà cô đến Nha Trang. Nhưng cuộc sống vốn vậy, khi hai người cùng chào nhau ở sân bay Nội bài, họ đã đi về hai phía khác nhau.
Tiếng cười của họ cứ thế mà loang trong không trung. Hạnh phúc của họ giãn dị như cánh diều no gió... |
Lần đầu tiên Ngọc Minh rời khỏi hòn đảo trên chiếc ca nô có một người đàn ông, người đó là Miên. Cũng là lần đầu tiên, Ngọc Minh tắt điện thoại. Cô muốn ít nhất có một ngày thật sự không bận rộn bởi những âm thanh.
-Mình đi đâu cô bé ?
Cách hỏi của Miên khiến cho cô gái 28 tuổi có cảm giác mình chẳng khác gì như trẻ con. Ngọc Minh nói:
- Mình ra quảng trường thả diều anh nhĩ ?
-Hay đó. -Miên cười.
Vậy là trong buổi chiều gió lộng. Có hai người say mê thả cánh diều bay lên trời. Cánh diều của họ nhập cùng những cánh diều khác, cứ thế mà chao lượn. Tiếng cười của họ cứ thế mà loang trong không trung. Hạnh phúc của họ giản dị như cánh diều no gió...
╔════════ ೋღ♥ღღೋ ════════╗
góc tình yêu chúc mọi người một ngày vui vẻ nhé.
╚════════ ೋღ♥ღღೋ ════════╝
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét