Thứ Hai, 6 tháng 10, 2014

Bao Năm Qua Em Cứ Ngỡ...

hình ảnh cô gái buồn
Em vẫn lén lút nghĩ tới anh
Buồn cười lắm không, khi em tự cho mình cái quyền ảo tưởng rằng, chỉ cần nhìn thấy em, biết em cần, em đơn độc, là anh sẻ tha thứ, bỏ qua tất cả, mong chờ cùng em làm lại từ đầu...


     ♥  ` . ¸ ( ¯ ` . • ' ) ¸ . • '♥
                ♥ º  ` . ¸ . • '♥ º


Phân vân mãi,cuối cùng em đành hỏi thẳng nhỏ bạn thân rằng,anh có hay tin em về nhà chưa mà sao chẳng thấy ghé thăm? Bạn ngập ngừng thú nhận có báo anh rồi,nhưng không nghe anh nói năng gì. Trước mắt bạn,em tảng lờ,coi như chuyện nhỏ nhặt để bạn đừng nhận ra lòng em đang nặng trĩu nỗi bẻ bàng...

  Em dẫn con về quê đã hơn ba tháng,âm thầm không dám gặp gở ai,cũng chẳng muốn kể lể chuyện của mình. Nếu ngày ấy vui sướng với cái đám cưới rình rang bao nhiêu,thì bây giờ,em khép mình lại với mặc cảm thua thiệt, mắc lừa.Tất cả đã trở thành lỡ làng...Cuộc hôn nhân chóng vánh với người đàn ông tưởng giàu sang lịch lãm ấy đã không như em mơ tưởng.

  Nhớ ngày xưa ,anh vẫn bảo em quyết đoán,nhưng nóng vội. Đã giận dỗi là nằng nặc đòi “nghĩ chơi”, đã thay lòng là một hai buông bỏ. Có lẽ vì cái tính đó mà em một hai cương quyết đòi chia tay anh, mối tình từ thưở học trò,đã vội vàng kết hôn với người khác. Sự mới mẻ, những thứ đẹp đẻ bên ngoài đã làm em choáng ngợp đến mức không kịp suy xét. Để khi nhận ra đó chỉ là ảo tưởng, người ta coi tuổi trẻ của em là môt món hàng, rẽ rúng lắm, thì em cũng đành nhanh chóng cắt đứt tủi nhục của mình.

hình ảnh cô gái buồn
Em hụt hẩng bởi biết mình đã toan tính sai đường...
  Con cá mất đi là con cá to, thật sao? Chính em cũng không biết nữa.Những ngày sống ở thành phố,mỗi khi bị chồng đối đãi tệ bạc,nặng nhẹ coi thường,em vẫn lén lút nghĩ tới anh,chàng trai “nhà quê” luôn nâng niu chiều chuộng mình.Em đã so sánh trong tiếc nuối.Thật ra niềm vui sướng bên chồng qua nhanh đến không ngờ,em hụt hẩng bởi biết mình đã toan tính sai đường...Khi em hiểu ra tình yêu vốn không có chỗ cho những cân nhắc thiệt hơn thì đã muộn.

  5 năm,em chưa từng một lần dám hỏi thăm về anh,chỉ nghe phong thanh rằng,cuối cùng anh đã lập gia đình,một cô gái nào đấy mới xuất hiện sau nầy.Nghe chừng là anh khá hạnh phúc,lại thàng công trong công việc. Em băn khoăn với ý nghĩ, một người vốn nặng lòng như anh, có thể quên em nhanh vậy sao? Rồi lại tự an ủi mình, chẳng qua, anh chỉ lắp chổ trống, vì người ta ai cũng yên bề gia thất. Vậy mà...

  Cuối cùng thì ta cũng gặp lại nhau, thị trấn bé lắm cho những dịp tình cờ. Em nhìn vào mắt anh,cố tìm xem những yêu thương xưa kia còn nhiều ít,nhưng sao chẳng thấy. Trước mặt em, anh vẫn dịu dàng nắm bàn tay vợ, đứa trẻ giống anh như tạc đang bình yên trong lòng bố. Anh hạnh phúc quá, dường như người đàn ông trước mắt em chưa từng tồn tại nỗi đau bị phụ bạc. Buồn cười lắm không, khi em tự cho mình cái quyền ảo tưởng rằng, chỉ cần nhìn thấy em, biết em cần, em đơn độc, là anh sẻ tha thứ, bỏ qua tất cả, mong chờ cùng em làm lại từ đầu...

  Hóa ra, kỷ niệm nào cũng có thể vùi quên, và người lặng lẽ đứng lại bên đường chính là em. Em giấu nỗi ngậm ngùi chua xót vào lòng. Còn mặt mũi nào mà mong nắm níu tranh giành. Vợ anh dường như cũng đã từng nghe kể về em, nhân vật chính trong mối tình sâu đậm của anh, nên tỏ ra có chút ngượng ngập. Nhưng anh đã làm em thất vọng khi lịch sự đến xa lạ với em. Em chợt hiểu lí do bao lâu nay anh không ghé qua nhà, chắc tại anh không muốn người ta buồn phiền. Anh trân trọng hiện tại của mình bằng cách thờ ơ với quá khứ...

hình ảnh nổi nhớ
Chỉ còn lại riêng em đối diện với cảm giác xót xa
  Em ngồi lặng lẽ ở ghế đá trước sân nhà, nơi ngày xưa anh thường đến chơi, mình đã bao lần trò chuyện. Nước mắt tức tưởi lúc ấy mới thi nhau rơi xuống. Em lấy tư cách gì để hờn trách ? Mọi thứ với anh, có lẽ đã vĩnh viển lùi xa, chỉ còn lại riêng em đối diện với cảm giác xót xa và nỗi chông chênh.


Lưu Ly

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét