
Cô đã bỏ về giữa giờ học trước sự ngỡ ngàng của cả lớp học...để lại những giọt nước mắt,những tiếng nấc nghẹn ngào cảm xúc của tuỗi học trò chớm yêu...
(Từ "Nhật ký vợ yêu")
♥ `•.¸(¯`•.•´¯)¸.•´ ♥
º ♥ `•.¸.•´ ♥ º
24/12 năm 19,,,,......
Năm học cuối cấp bước vào giai đoạn chuẩn bị thi học kì 1...
Từ những ngày đầu tuần,không khí trong lớp sôi động hẳn lên với những câu chuyện về Noel,những cuộc bàn luận,những kế hoạch...Nhưng đối với hắn,một đứa học trò có vẽ khù khờ như một gã nhà quê,hắn chẳng quan tâm điều gì,hắn thờ ơ tất cả ngoại trừ 1 điều...
Gia Huệ,cô bạn cùng lớp bước vào.
-Sao hôm nay Huệ đi sớm vậy ?...hắn hỏi
-Um...Thanh à,cho Huệ mượn tập Toán đi.
Hơi ngạc nhiên nhưng hắn vẫn đưa quyển tập cho cô,hiểu được suy nghĩ của hắn Huệ tiếp
-Tại hôm qua Huệ chép bài không kịp nên....
Nhìn cô bạn cùng lớp ngượng nghịu lật từng trang tập,trong lòng hắn rộn lên những cảm xúc thật khó tả.Gia đình của Huệ cũng thuộc tầng lớp khá giả,cha cô là giám đốc 1 công ty lớn thời bấy giờ.Trên gương mặt vốn xinh đẹp của cô luôn thoáng hiện một nụ cười thật hồn nhiên trong sáng với hai lún đồng tiền càng làm cô đáng yêu hơn bao giờ hết.Có nhiều đứa con trai trong trường và ngay cả hắn đều mến hay nói đúng hơn là thầm thương trộm nhớ cô bé.Nhưng hắn nghĩ bản thân mình chẳng có gì tài giỏi cả,thêm một chút tự kỹ của gả học trò nghèo.
Ngồi phía sau cô 1 dãy bàn,hắn thường liếc nhìn cô bạn xinh đẹp,những giây phút đó đối vối hắn đã quá hạnh phúc lắm rồi vì hắn biết mình không xứng với cô và cũng sẻ chẳng bao giờ cô để ý đến hắn...theo suy nghĩ của hắn.
-Thanh à,Noel có đi đâu chơi không? Huệ hỏi
Đang miên man với những suy nghĩ,hắn giật mình
-À....không....Thanh ở nhà....còn Huệ ?
-Huệ cũng không biết nữa....chắc ở nhà học bài...sắp thi rồi mà..
-Umm,hắn dừng lại..
Ngày hôm ấy còn sớm,lớp học chỉ có hai người, đối diện với Gia Huệ,đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy mình được gần gũi cô nhất,tim hắn lúc ấy đập loạn xạ,một thứ cảm giác làm toàn thân hắn trơ lại....hắn ước gì mình như là quyển tập đang được cô bạn nâng niu trên tay.Hắn muốn nói,nói rất nhiều về tình cảm của hắn dành cho cô nhưng hắn không thể,ít nhất bây giờ là không thể.Hắn muốn nụ cười trên môi cô cùng tình bạn của hai người luôn trong sáng như bây giờ....Và hắn đã lảng tránh,hắn đã bỏ chạy...
![]() |
Hắn muốn nụ cười trên môi cô cùng tình bạn của hai người luôn trong sáng |
-Huệ chép bài đi,Thanh xuống căn tin chút nhé !
-Ừ Thanh đi đi,....Gia Huệ thoáng suy tư
Hắn bước ra khỏi lớp học một cách nặng nề của kẻ chiến thắng những cảm xúc của bản thân.
Căn tin hôm nay rất lạ so với mọi ngày.Không khí Noel tràn ngập với bài hát Merry Christmas cứ lặp lại một cách cố tình.Mỗi góc,từng nhóm học sinh ngồi uống nước đang bàn luận,lên kế hoạch Noel rất sôi nổi,hắn đặc biệt chú ý đến những tấm thiệp Noel đủ màu sắc trưng bày ở một góc căn tin.
-Thanh đang lựa thiệp tặng "người yêu dấu"hả?
Hắn giật mình quay lại.Như Ngọc và Thanh Tâm,hai cô bạn cùng lớp đứng sau lưng cười khúc khích .
-Không,thấy đẹp,xem chơi thôi
-Người gì mà kẹo thế,Noel mà không gởi thiệp chúc bạn bè gì hết..Như Ngọc cười.
-Tại Thanh không quen,kỳ lắm.
Như Ngọc chận lời
-Kỳ gì,cái ông nầy,năm cuối rồi,phải có gì kỹ niệm để sau nầy mình còn nhớ nhau chứ..
-umm...tại..Thanh..hắn ấp úng
Thanh Tâm tiếp
-Ông với cái Huệ giống nhau quá..Nè tui với nhỏ nầy tặng ông tấm thiệp chúc Noel vui vẻ nhé,hai đứa viết một ngày đó..hii
Tâm lựa từng tấm thiệp trong cái cặp nặng nề của cô và lấy ra một tấm đưa hắn.
Cầm tấm thiệp trên tay,hắn chưa kịp nói tiếng nào thì hai cô bạn đã dắt tay nhau khuất sau hành lang.Hắn cũng cảm thấy vui vui,hai cô bạn mình nói cũng đúng nhĩ.Hắn vội lựa nhanh hai tấm thiệp và quay vào lớp học.
Vừa đến cửa lớp,hắn thấy Huệ,Tâm và Ngọc đang nói chuyện rất vui vẻ.
-Bán kẹo kéo đây... Nhìn hắn Như Ngọc trêu
Trong một lúc,hắn cảm thấy tự ái khi bị trêu trước người trong mộng.
-Hai người mà chỉ tặng có một tấm thiệp mới giống kẹo kéo đó..
Thanh Tâm tiếp
-Gì mà kẹo,người ta hai như một mà một như hai,hihi.
-Đùa chút mà,dù sao cũng cám ơn hai bạn nhé.
Hắn ấp úng
-Nè,tặng Ngọc với Tâm nè.."Merry Christmas"sau nầy hai người đừng quên tôi nhé.
Hắn đưa hai tấm thiệp cho Tâm và Ngọc.
-Cám ơn hen anh kẹo kéo..
Mọi người cùng cười vui vẻ....Nhưng có một người,bất chợt hắn thấy đôi mắt tròn to của cô đỏ hoe với nụ cười thật ngượng nghịu trên môi.Cùng lúc đó tiếng chuông báo tiết học đầu tiên vang lên,mọi người vào vị trí.Như mọi ngày,những lúc thầy không để ý,ánh mắt hắn lại hướng về cô bạn ngồi phía trên,nhưng hôm nay sao lạ quá,ánh mắt cô đăm chiêu,Huệ đang suy nghĩ gì hay là bài giảng nầy khó hiểu quá chăng, có một chút nước đọng trên mi mắt cô.
Reeng...Reeeng..đã đến giờ ra chơi.Hai tiết sau là môn Toán,hắn chồm lên và hỏi Huệ.
-Huệ ơi,chép bài xong chưa,đưa vở tập Toán cho Thanh.
không quay lại,vẫn cuối đầu xuống,Huệ nói
-Để ở trong học bàn đó.
Quyển tập được để sát trong học bàn.Hắn mở tập ra bên trong tấm thiệp Noel được kẹp ở giữa một cách cẩn thận.Gương mặt hắn nóng bừng lên,bao nhiêu là cảm xúc chợt như tuôn trào cùng một lúc trong trái tim nhỏ bé của hắn.Thời gian như dừng lại trong giây phút hắn đọc những dòng chữ,những hình ảnh được viết một cách cẩn thận tỷ mỹ.Đó là một tấm thiệp đẹp nhất trong cuộc đời hắn....Mắt hắn cũng đỏ hoe,cũng một chút ươn ướt,nước mắt của cảm xúc,của hạnh phúc...
Hắn có lẻ đã bắc đầu hiểu được tâm trạng của cô bạn,đã hiểu được sự đăm chiêu của cô nhưng gã trai khờ như hắn sẻ phải làm gì đây,đối với hắn thật là một việc vô cùng khó khăn.
Bước ra ngoài lớp học,Gia Huệ đang đứng một mình ngoài ban công,gương mặt cô nhíu lại,cô đang cố che dấu một nỗi buồn..
![]() |
Cô ấy chính là người yêu đầu tiên và cuối cùng trong cuộc đời hắn... |
Hắn bước lại gần cô giọng run run.
-Huệ à...nếu Thanh biết Huệ...Huệ..
-Thanh biết gì ? Cô quay lại nhìn hắn
-Nếu...biết Huệ tặng thiệp cho Thanh thì....hồi sáng Thanh đã mua thêm một tấm....cho Huệ rồi...
Gia Huệ im lặng,gương mặt cô tối sầm lại.Hắn tiếp:
-Thôi để Thanh xuống...Thanh mua tấm thiệp tặng Huệ nha!
Lần nầy thì cô gái bật khóc thật sự,cô xô hắn qua một bên ôm mặt chạy đi....
♥ `•.¸(¯`•.•´¯)¸.•´ ♥
º ♥ `•.¸.•´ ♥ º
Cô đã bỏ về giữa giờ học trước sự ngỡ ngàng của cả lớp học...để lại những giọt nước mắt,những tiếng nấc nghẹn ngào cảm xúc của tuổi học trò chớm yêu...Và một người ở lại , hắn sẻ nhớ mãi những giây phút ấy,giọt nước mắt ngày hôm đó như một niềm hạnh phúc,một sự dằn vặt bản thân...
Dòng thời gian cứ lặng lẽ trôi qua không chờ đợi ai,thấm thoát đã hơn 10 mùa Noel nữa trôi qua..Hắn đã lập gia đình và có hai đứa con thật xinh đẹp.Vợ của hắn cũng xinh đẹp như Gia Huệ,cô rất mực yêu thương và chăm sóc hắn...Nhưng cứ mỗi mùa Noel là ánh mắt cô lại buồn,đôi mắt cô đỏ hoe như muốn khóc.Và những lúc ấy hắn cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất vì hắn biết cô ấy đã yêu,đang yêu và sẻ còn yêu hắn rất nhiều.Cô ấy chính là người yêu đầu tiên và cuối cùng trong cuộc đời hắn...
Gia Bảo
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét