Thứ Tư, 8 tháng 10, 2014

Em Hứa Sẻ Thay Đổi Anh À...

hình ảnh tình cảm vợ chồng
Tôi ngồi bệt nhìn vợ. Nhìn kia, khuôn mặt đâu đến nỗi, sao lại dày đặc ý nghĩ khó hiểu và tâm trạng khó kiểm soát. Cả yêu và cưới nhau, đã 5 năm rồi mà tôi vẫn non nớt chưa hiểu hết con người của cô ấy, để suy nghĩ luôn lệch pha. Cô ấy đã định làm gì nhĩ ?




♥ `.¸(¯`.•´¯)¸.•´ ♥
º ♥ `.¸.•´ ♥ º

Tôi đã choáng váng rất lâu khi biết được sự thật... Tôi bị cắm sừng.

Rồi cô nàng xin lỗi kèm theo những lời hứa. Tôi xúc động trước những giọt nước mắt. Tôi dể bị mủi lòng bởi sự nài van. Tôi tha thứ. Tôi không muốn mẹ vợ biết chuyện trục trặc giữa hai vợ chồng. Bà không đáng phải chịu đựng điều tai hại đó. Nó đã xảy ra nhiều tháng. Tôi chây ỳ với chính mình, để chỉ mình chịu đựng.

Một tuần sau xảy ra sự kiện thì vợ tôi nói muốn tâm sự thật.

-Em thay đổi rồi.

Vâng, cô vợ bội phản đã nói chắc nịch như thế. Nhưng trong tình huống đó, bạn sẻ tìm đâu ra sự tin tưởng để không lợn cợn lo lắng ? Đó chỉ là cô ấy nói, ai dám chắc điều đó không tái diễn ?

-Mình đi ăn nhé - Tôi đề nghị



, sau rất nhiều ngày chúng tôi không đi ăn cùng nhau. Những miếng cơm trong gia đình thật sự đã biến đâu mất vị ngọt, chỉ còn bã,chát đắn.

-Ừ, tối nay nhà mình đi.

Tôi chộn rộn khó tả. Tôi đã nâng niu và muốn nâng cấp cuộc sống mình để có thêm những nụ cười.

Nhà hàng sang trọng lung linh ánh đèn. Tôi bế đứa con trai kháu khỉnh. Nó như thiên thần giáng xuống cuộc sống của tôi, để đến lúc nầy còn có thể cùng vợ ăn chung bửa cơm. Sự lung linh nầy tôi đã thèm khát bấy lâu nhưng không có cơ hội. Cô phục vụ váy ngắn, nheo nheo mắt trêu con trai. Vợ tôi nhìn những chai rượu tây.
-Chúng ta gọi một chai và uống say nhé ? -Tôi hỏi.
Vợ tôi chỉ cười, nụ cười sâu cay kín đáo lạ lùng

Thay vì gọi cả chai, chúng tôi xin từng ly một. Hai ly thì vợ tôi đỏ mặt. Tôi thấy bừng bừng trong người. Kìa cô ấy cười, thi thoảng liếc qua một người phụ nữ nữa sang trọng nữa bả bời ngồi một mình ở bàn đối diện. Nhạc không lời khiến chi ta có vẻ buồn hơn. Tình phụ ư, cô đơn ư ? Chưa chắc... Cậu con trai thích đủ thứ mà chẳng ăn gì. Nó còn quá bé để nạp những thứ vừa nhiều đạm vừa độc hại thì phải.



-Em ăn nhiều vào.
-Anh ăn nhiều vào.
Hai đứa gắp cho nhau. Người phụ nữ kia nhìn chúng tôi, dường như có chút cảm xúc trên mặt. Chắc chị ta đang phỏng đoán về gia đình nhỏ trước mặt mình. Cứ vào đi rồi sẻ biết... Hạnh phúc vô hình và quá xa xỉ. Đôi khi người ta không biết phải làm gì để có được và thưởng thúc nó. Khi bước vào đời sống hôn nhân, bạn sẻ thê thảm nhận ra điều đó. Hai tính cách vênh nhau, thật sự tơi tả mà không gì có thể đưa vào làm một miếng vá. Có cố vá víu , thì những sợi chỉ mong manh dể bức cũng sẻ làm toạc ra tất cả.

-Ăn nhiều quá, em vỡ bụng ra mất

Trái ngược lại, bụng tôi rỗng. Lâu lắm rồi chưa có một bữa ngon. Ngay cả ăn uống ở cái nhà hàng nầy, tôi cũng đâu được phép dừng nghĩ ngơi, tôi chưa biết phải lái con thuyền nầy như thế nào...

Tôi vào sài gòn công tác một tháng. Cô vợ chắc buồn. Một mình vất vã chăm con. Tôi biết, công việc mà. Nhưng tôi không thể thiếu những chuyến đi.

Lại một người bạn khác kể với tôi về sự phản bội. Là nữ, khó khăn lắm cô ấy mới tìm thấy người đó trong dòng đời nầy. Ăn nằm mòn chiếu mà đến lúc nầy bộ mặt thật mới lộ ra. Tôi bất đắc dĩ thành người an ủi bạn. Cô bạn không biết tôi cũng đang rối bời. Nhưng tôi cũng làm cho cô bạn cảm thấy được chia sẻ ,nhẹ nhõm.

Xa vợ con một ngày tôi điện về nhà hai lần, buổi trưa và tối, hỏi vợ đã ăn cơm chưa, con có quấy không. Nếu là thời kỳ mặn nồng sẻ không thể thiếu những tin nhắn mùi mẫn. Được nữa tháng, chưa hết kỳ công tác, cô vo755 nhắn tin :” Mình chia tay đi anh ”
Tôi sốc thật sự. Vì sao lại thế ? Giông bảo lại nổi lên rồi, tôi về sớm một tuần. Lúc nầy còn tâm trạng nào để gặp đối tác nữa. Tôi là nhà văn vậy mà không viết nỗi câu chuyện cho mình.

-Nầy, đừa hay thật đấy ? Em không thể thôi làm anh đau sao ? Em đã nói với anh điều nầy không dưới chục lần.

-Em giống đùa lắm sao ?
Trước mặt tôi, cô nàng tỏ ra rất quyết tâm. Chắc chắn muốn đến sống với người đó. Tôi hỏi, cô nàng chỉ nói :” tại anh hay đi công tác xa...mà em..” cô nàng bỏ lững câu nói. Tôi có thể mường tượng ra lý do thật sự là gì. Chắc chắn là chuyện không thể quên người tình, và cô nàng không thể chấp nhận một người chồng thường xuyên công tác xa nhà.

-Em không thể cho anh cơ hội chăm em và con sao?
Cô ấy gắt lên:
-Anh chăm em và chăm con kiểu gì. Anh chỉ đi và đi, chỉ biết công việc thôi..

Ai đã tiêm nhiễm quá nhiều thứ vào đầu vợ tôi ? Chắc lại là những mùi mẫn kèm theo những tin nhắn hão huyền của. kẻ nào đó. Hắn sẻ phải trả giá nếu gia đình hắn, vợ hắn biết được hắn đang ăn vụng. Bạn tôi lúc nghe tôi tâm sự, khuyên ràng nên chuyển cơn bão tôi đang phải chịu đựng về gia đình của hắn. Thực tình tôi đau muốn, vơ hắn là người bà con xa của tôi. Cô ta tiền sử bệnh tim yếu đuối, sao có thể chịu đựng một cơn bảo lớn. Tôi cân nhắc lời đề nghị của bạn, đó có thể cũng là ký do để cứu vãn.

hình ảnh vợ chồng buồn
Em không thể thôi làm anh đau sao ?
Hai tuần trôi qua, chúng tôi vẫn sống như mặt trăng mặt trời. Tôi nhễ nhại tìm cách cứu vãn. Nhưng người đàn bà của tôi thì không. Ngôi nhà căng thẳng rung lắc trong nỗi buồn cố hữu. Đêm con tôi khóc thảm thương.
-Em muốn sống với ngươi đó ư ? -tôi hỏi vợ.
-Chưa biết nhưng không còn hứng thú sống với anh nữa.
-Nào thì hành động thôi ra sao thì ra.
Tôi quyết định nói chuyện nầy với vợ của hắn. Tôi tin sự can thiệp của cô ấy sẻ tác động đến vợ của tôi, khiến cô ấy nghĩ lại. Buổi sáng thê thảm tan tành ấy đã diễn ra. Vợ hắn đến tận công ty để đánh ghen. Người đàn bà của tôi phải trốn lên tầng thượng, còn hắn, gương mặt đáng ghét kia khổ sở giải thích. Cô ta hung hăng xông vào công ty đập đỗ, hắn ôm vợ, đẩy ra, cô ta lại lao vào. Sức phụ nữ không thể chiến thắng nổi người đàn ông. Mệt quá, cô ta ngồi vật ra sàn, khóc rấm rút. Một hồi sau, nhìn thấy chiếc cốc thủy tinh, cô mạnh dạn chộp lấy, đập vỡ và tiếp tục muốn xông vào phòng công ty chứng tỏ khả năng dám thanh toán tình địch. Gã chồng giằng lấy. Cuộc giàng co gây chảy máu cả hai. Cô vợ thấy máu, từ từ nhất lịm. Vợ tôi hãi hùng không dám xuất hiện.

♥ `.¸(¯`.•´¯)¸.•´ ♥
º ♥ `.¸.•´ ♥ º

Tối đó vợ tôi về, bải hoải lầm lũi không nói một lời. Tôi gọi điện cho cô bạn thân của vợ nhờ đến chăm sóc, còn mình đi tìm bạn nhậu. Nữa đêm cô bạn vợ gọi điện nói vợ tôi sốt cao, muốn tôi về. Đầu tôi hâm hâm nóng, hơi men phả nồng nặc. Tôi vào vội toa-let nôn. Vợ tôi sốt cao hơn 39 độ, tôi pha thuốc và dán cao hạ sốt. Tôi ngồi bệt nhìn vợ. Nhìn kia, khuôn mặt đâu đến nỗi, sao lại dày đặc ý nghĩ khó hiểu và tâm trạng khó kiểm soát. Cả yêu và cưới nhau, đã 5 năm rồi mà tôi vẫn non nớt chưa hiểu hết con người của cô ấy, để suy nghĩ luôn lệch pha. Cô ấy đã định làm gì nhĩ ?

Tôi rùng mình và hình như thấy trong tim nhói lên một nỗi ân hận.

Nguyễn Văn Học

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét